Thế Vai | Chương 1
Thế Vai | Hồng Thứ Bắc
Chương 1:
Edit: Kami
【 Bên này đang thiếu nhân vật, ba câu thoại, 600 đồng, tới không? 】
Khương Diệp đang quỳ rạp trên mặt đất tự hỏi nhân sinh, nghe được tin nhắn thoại (*) từ WeChat (**), cầm lấy điện thoại, nhìn tin tức của vị trưởng nhóm cô quen gửi tới, lập tức ngồi dậy: 【 Tới! 】
(*) Tin nhắn thoại: tin nhắn thu âm giọng nói của người gửi
(**) Wechat: một phần mềm nhắn tin của Trung Quốc
Đối phương chắc cũng là người có quyền trong đoàn phim, Khương Diệp vừa gửi lại tin nhắn chưa đến 10 giây, bên kia đã gửi thêm một tin nhắn thoại dài 20 giây:
【 Đạo diễn vừa thêm cốt truyện, phim cổ trang, cần một nhân vật nữ đạo trưởng đáng khinh, đùa giỡn nam chính, sau đó nữ chính tới cứu chàng. 】
Khương Diệp cúi đầu, hai đầu gối lại quỳ trên gạch men sứ đã vỡ nát, dáng người thon thả mảnh khảnh bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu thành một bóng dài trên mặt đất.
Cô bấm vào tin nhắn thoại một lần nữa, cẩn thận nghe lại lời nói trưởng nhóm kia vừa gửi.
Chỉ cần mấy câu nói này cũng đủ để cô có thể phác họa ra nhân vật mình diễn.
Trưởng nhóm lại gửi cho Khương Diệp tin nhắn thoại, giọng nói đều đều:
【 Nhớ trang điểm kĩ một chút nhé, đạo diễn muốn có một nhân vật "đạo trưởng đáng khinh". 】
Đoàn phim này nhỏ nên tài chính khá hữu hạn, chuyên viên trang điểm chỉ có thể dành cho vai chính và vai phụ, diễn viên quần chúng thì phải tự mình trang điểm.
Nhưng ý của trưởng nhóm Chu là Khương Diệp nên trang điểm "hạ cấp" một chút , đừng quá loá mắt, nếu không đến lúc diễn lại nữ chính sẽ có ý kiến, dù sao cũng là nhân vật lộ mặt trước ống kính.
Khương Diệp cầm điện thoại, đánh từng chữ một:
【 Nữ đạo trưởng đáng khinh này là nhân vật khoảng bao nhiêu tuổi? Có bối cảnh hay tính cách của nhân vật không? 】
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Vấn đề đầu tiên là Khương Diệp hóa trang như thế nào, vấn đề tiếp theo là đợi ánh mắt quyết định của đạo diễn, nhân vật chỉ đáng khinh khi gặp nam chính hay là luôn luôn như thế, hai loại "đáng khinh" này đều khác nhau khi diễn
...... Tuy rằng chưa chắc cảnh của cô có được vào trong phim không.
Trưởng nhóm không lập tức trả lời cô, chắc đi hỏi đạo diễn rồi.
Khương Diệp cất điện thoại rồi đứng lên, đi tới cái bàn duy nhất trong phòng, trên bàn là các loại văn kiện cùng với đồ trang điểm bị vứt lung tung ở đó.
Cô nâng cái gương đang úp xuống lên, Khương Diệp nhìn chằm chằm gương mặt của mình trong gương, theo bản năng nhíu mày.
Làn da quá trắng, đôi môi quá hồng, ngũ quan (*) quá mức tinh xảo.
(*) Ngũ quan: 5 phần trên khuôn mặt: Mi (lông mày), mắt, tai, mũi, miệng
Gương mặt này không hề phù hợp với tạo hình nhân vật mà Khương Diệp hướng tới.
Sau khi Khương Diệp dùng phấn màu vàng trang điểm xong xuôi, trưởng nhóm vừa vặn gửi thông tin qua:
【 Vừa hỏi hộ cô rồi, 35 tuổi, tính cách ...... là một "dâm · ma" 】
Trưởng nhóm Chu không nói cho Khương Diệp, bởi vì hắn vừa đi hỏi đạo diễn một câu, đạo diễn lại chú ý tới diễn viên diễn nhân vật nữ đạo sĩ này.
Bởi vì đã có thông tin nhân vật, Khương Diệp liền chuyên tâm trang điểm, nỗ lực làm mặt trở nên thật vàng vọt.. Theo động tác tay không ngừng của cô, ánh mắt dần tối xuống, đến lúc trang điểm xong mắt, khuôn mặt Khương Diệp liền biến thành diện mạo trung bình, cả người mang theo hơi thở đáng khinh.
Trang điểm xong, Khương Diệp cầm lấy điện thoại liền đi tới thành phố điện ảnh Biển Sao.
Vì có thể nhận được vai diễn, rất nhiều diễn viên quần chúng sẽ thuê nhà ở gần đoàn phim, đương nhiên...... hoàn cảnh nơi đó sẽ không quá tốt.
Bởi vì những khách sạn khu vực đó sẽ được các diễn viên lớn nhỏ khác "bao", hơn nữa giá cả quá đắt, diễn viên quần chúng không trả nổi.
Trưởng nhóm Chu gặp mặt Khương Diệp lần đầu vào mấy tháng trước, đối phương không tồi, cảm thấy lúc cô làm việc có tính tình tốt , hơn nữa khuôn mặt cô cũng là khuôn mặt "kiếm cơm" trời sinh, nên cũng nguyện ý giúp đỡ, mỗi khi có nhân vật nào lộ mặt thì sẽ gọi cô ngay.
Nhỡ đâu một ngày nào đó Khương Diệp phát hỏa (*), hắn có lẽ có thể dính một chút hào quang.
(*) phát hỏa: nổi lên, tạo trend trên mạng nhờ một bài viết/ hoạt động/ video...
Lúc Khương Diệp đến đoàn phim, đạo diễn cùng các diễn viên chính tụ tập một chỗ nói chuyện, chắc đang thảo luận về cốt truyện.
Nhìn qua thiết bị của đoàn phim và nhân viên, Khương Diệp đoán ra đây là phim cổ trang chiếu mạng với kinh phí thấp , diễn viên chính nhìn rất trẻ, như các sinh viên mới ra trường.
Khương Diệp đi đến chỗ một người đàn ông trung niên mập mạp đang đứng, vẫy tay trước mặt chào hỏi : "Nhóm trưởng Chu."
Nhóm trưởng Chu vẫn đang đứng ở chỗ có nhiều diễn viên quần chúng, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Diệp đánh giá nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: "...... Khương Diệp?"
Khương Diệp gật đầu: "Khi nào đến lượt tôi diễn vậy?"
Nhóm trưởng Chu không trả lời vấn đề của cô, mà đem người kéo đến một góc nhỏ: "Không phải, tôi bảo cô trang điểm một chút thôi, không kêu cô trang điểm đến "lợi hại" như vậy."
Đáng lẽ cô đứng ở trong đám người có thể sáng lấp lánh lập tức trở nên mờ nhạt trong biển người, nhóm trưởng Chu cảm thấy hơi khó tiếp thu.
Khương Diệp cảm thấy bình thường: "Tôi là một diễn viên quần chúng nên không thể đoạt nổi bật của nữ chính rồi."
Nhân vật cỡ này cũng chỉ được coi như là diễn viên quần chúng cấp cao đi, còn chưa đến mức vai phụ đâu.
Nhóm trưởng Chu còn muốn nói gì đó, đạo diễn ở bên kia đã ở kêu người, hắn chỉ có thể xoay người đem các diễn viên quần chúng có liên quan đến cảnh quay qua.
Đạo diễn không quan tâm các diễn viên quần chúng lắm, hỏi một câu mọi người ổn chưa, lại nhìn Khương Diệp một chút: "Còn cô, làn da quá không tốt rồi, cứ như vậy đi, sang bên kia lấy khăn trùm đầu đội lên vậy."
Một nhân vật 'nữ đạo sĩ đáng khinh' cũng không tốn nhiều tâm tư của đạo diễn, vốn dĩ bọn họ cũng là kiếm tiền nhanh, phim truyền hình này chỉ là một bộ phim cổ trang internet sản xuất theo kiểu "dây chuyền" thôi.
Chờ Khương Diệp đổi quần áo xong, người phụ trách đưa một tờ giấy A4 mới in còn nóng hổi lại chỗ cô: "Đây là lời kịch của cô."
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Khương Diệp cầm tờ giấy liền thấy, bảo ba câu thoại đúng thật là ba câu thoại rồi, nửa câu cũng không hơn.
Đạo diễn sơ lược lại cảnh diễn, đơn giản là nam chính bị nữ đạo sĩ bắt được, lại bị thương nên không có cách nào phản kháng, trong thời điểm giằng co mấu chốt thì nữ chính xông vào cứu nguy.
"Cô phải làm biểu hiện trên mặt thật khoa trương, biết không?" Đạo diễn mang tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía nói, "Càng mạnh càng tốt."
Đầu năm nay thị trường phim đang ưa chuộng kiểu mạnh mẽ, càng mạnh càng 'ngược' liền có nhiều người xem.
Đạo diễn nói xong thì phân phó, mọi người liền bắt đầu chuẩn bị.
Khương Diệp đứng ở trước một cánh cửa, đạo diễn kêu bắt đầu thì trong nháy mắt, ánh mắt cô bắt đầu thay đổi, đi một bước bằng ba bước hướng tới nam chính bị trói ở trên giường. Lúc này ống kính nhắm ngay vào cô, đặc tả khuôn mặt.
Khương Diệp dựa nửa người vào thành giường, ngón tay đẩy dây thừng trên người nam chính ra, bỗng nhiên nhe răng cười, thanh âm lại đầy khát vọng: "Nam nhân."
Ánh mắt khát vọng đầy áp lực của cô cùng với tiếng cười tà ác xuyên màn hình nhỏ trên máy quay truyền tới đạo diễn bên kia.
"Cmn, quá ác......"Phó đạo diễn đang đứng sau lưng đạo diễn tức khắc nổi da gà cả người, cũng may do chức vụ đang làm nên hắn đem câu nói kế tiếp đè xuống trong lòng.
Diễn viên quần chúng này tìm thấy ở nơi nào vậy, biểu hiện đáng khinh này đóng quá tốt rồi.
Chỉ xem qua màn hình đã chịu không nổi, càng miễn bàn nam chính đang diễn cùng Khương Diệp, mặt trở nên tái nhợt trắng bệch, giờ phút này chỉ còn lại biểu tình thật sự, làm sao còn nhớ nổi rằng mình đang đóng phim, thế mà thật sự điên cuồng giãy giụa.
Dây thừng vừa rồi bị buông ra, nam diễn viên cũng không phải bị hạ dược thật nên vẫn có thể động đậy một tí, hắn liền muốn hung hăng đẩy Khương Diệp ra .
Khương Diệp nhẹ nhàng nhìn, trên mặt lộ ra dâm tà khí tức (*), đôi tay trực tiếp chặn lại nam diễn viên, đầu gối càng gắt gao ngăn chặn hắn, tiếp theo nói ra câu thoại thứ hai của cô: "Hắc hắc."
(*) khí tức: khí thế, hơi thở, biểu hiện ... tùy theo cách hiểu mỗi người
Trước màn hình đạo diễn đã đứng lên điên cuồng bảo thợ quay phim quay lại biểu tình trên mặt nam chính!
Nam chính trăm triệu lần không nghĩ tới mình cứ thế bị một nữ nhân chặn lại không thể động đậy, hắn kinh hoàng nhìn vào đôi mắt của Khương Diệp, liền không tự giác bị ánh mắt cô cuốn vào, diễn xuất của hắn đột nhiên tăng tới mức tốt nhất —— hắn bị cuốn theo thế giới của nữ đạo sĩ bỉ ổi của cô.
"Nữ chính nữ chính!" Đạo diễn liều mạng vẫy tay, ý bảo nữ diễn viên đang đứng ở bên cạnh xông vào.
"Nữ chính nữ chính!" Đạo diễn liều mạng vẫy tay, ý bảo nữ diễn viên đang đứng ở bên cạnh xông vào.
Nữ diễn viên với tay chân mềm oặt tiến lên kéo Khương Diệp ra, sau đó khinh công tới bên cô "phóng chưởng".
Nhìn cực kỳ giả, nói thật các bạn trẻ từ nhà trẻ mầm non diễn còn tốt hơn.
Nhưng Khương Diệp vẫn chuyên nghiệp "lảo đảo", nói ra câu thoại cuối cùng của cô: "A!" Sau đó ngã xuống đất.
"CUT!"
Đạo diễn hưng phấn mà chà xát hai tay với nhau, không nghĩ tới nam diễn viên lại có một mặt bùng nổ như vậy, biểu sau khi bị vũ nhục liền liều mạng phản kháng được diễn vô cùng tốt.
Khương Diệp từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi, đợi một hồi không thấy đạo diễn bảo quay lại, liền xoay người đi thay quần áo.
Hơi thở đáng khinh nháy mắt biến mất, một lần nữa cô lẫn vào đám người diễn viên quần chúng.
Lời kịch thật sự đáng khinh, cốt truyện cũng lạ lùng, nhưng Khương Diệp cũng không để bụng, có thể diễn liền rất ổn rồi.
Nhóm trưởng Chu ngồi xổm hút thuốc ở ngoài, cùng các diễn viên quần chúng khác vừa nói vừa cười, thấy cô ra liền đứng lên nói: "Nhanh như vậy đã quay xong rồi? Tôi chuyển tiền qua Wechat cho cô nhé."
Khương Diệp lấy điện thoại ra, nói chuyện cùng nhóm trưởng Chu: "Nhóm trưởng, lần sau có vai lại gọi tôi nhé."
Nhóm trưởng Chu sảng khoái đáp: "Được"
Chờ Khương Diệp cất điện thoại, nhóm trưởng Chu do dự nói: "Cô muốn đi rửa mặt không, đi dạo xung quanh khu phố này một chút nhé?"
Nơi này là thành phố điện ảnh, các thể loại đoàn phim đều có ở đây, nếu Khương Diệp lộ khuôn mặt này, rất có khả năng sẽ được coi trọng.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Nhóm trưởng Chu tuy rằng lăn lộn trong giới nhiều năm, nhưng đều là đi theo các đoàn phim nhỏ không lý tưởng, không thể tiếp xúc đến các nhân vật lớn, hơn nữa hiện tại các vai chính vai phụ cơ bản đều có liên quan đến tư bản, có thể làm Khương Diệp lộ mặt nói vài câu lời kịch đã là tài nguyên tốt nhất trong tay hắn.
Khương Diệp nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy được không.
Nếu là đoàn phim thiếu người, dựa vào khuôn mặt này, không chừng có thể tìm được vai diễn.
Khương Diệp mượn lọ nước tẩy trang của một chị diễn viên quần chúng đứng bên cạnh, vào toilet tẩy trang mặt mình trở nên hoàn toàn sạch sẽ mới ra ngoài.
“Cảm ơn chị.” Khương Diệp cầm nước tẩy trang ra ngoài trả lại chị diễn viên kia.
Chị diễn viên quần chúng ngốc nghếch đưa tay nhận nước tẩy trang, đôi mắt chằm chằm Khương Diệp: “Cô……”
Vừa rồi người vừa mượn nước tẩy trang mặt vàng như nến, nhưng tẩy trang xong lại trở thành mười phần xinh đẹp, chẳng lẽ nàng nước tẩy trang thật ra là nước dưỡng nhan “thần tiên”?
Chị diễn viên quần chúng cúi đầu nhìn nước tẩy trang nhìn trong tay mình , mặt trên còn khắc ba chữ ‘ nước tẩy trang ’ ở trên thân bình.
Chờ cô ngẩng lên, người con gái đẹp đến sáng ngời đã không còn bóng dáng. Bên kia đạo diễn vừa kết thúc công việc đứng lên nhìn nhìn xung quanh, không thấy nữ diễn viên đóng vai nữ đạo sĩ vừa rồi đâu cả, vốn đang muốn giới thiệu cô tới một đoàn phim khác, không ngờ lại đi nhanh như vậy.
Đạo diễn lắc lắc đầu, cũng lười đi tìm cô.
……
Khương Diệp đi chậm rì rì giữa thành phố điện ảnh, thành phố điện ảnh này đã được xây dựng lâu năm, mỗi ngày vô số đoàn phim ở chỗ này quay phim, đồng thời bên ngoài còn mở ra một bộ phận dành cho du khách vào tham quan.
Đi vòng quanh một giờ, Khương Diệp vẫn chưa thấy đoàn phim nào đang thiếu người, nhưng thật ra cô thấy rất nhiều diễn viên quần chúng đang ngồi xổm ở ngoài cửa các đoàn phim.
Khương Diệp thở dài, cúi đầu xem lịch trình của minh trong điện thoại, buổi chiều thứ bảy còn có một kịch bản, kịch bản tự phát của khu dân sinh, cũng không phải kịch bản chuyên nghiệp của các đoàn phim, toàn là những kịch bản người thường hay xem. Lại nhìn mấy cái nhóm chat WeChat của diễn viên quần chúng, cũng không còn vai diễn nào được thông báo cả.
Khương Diệp là một người mê diễn xuất, từ nhỏ đến lớn vẫn yêu diễn, cô thích việc được trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau trong lúc diễn các nhân vật.
Đáng tiếc cô không có xuất thân diễn viên chính quy, trong giới cũng không quen ai cả, chỉ có thể bắt đầu từ việc làm diễn viên quần chúng.
Diễn viên xuất thân chính quy đúng là có rất nhiều chỗ tốt, giáo viên trong học viện, tài nguyên, nhân mạch trong giới có cùng một nhịp thở, bọn họ tùy tiện giới thiệu một học sinh trong trường liền có vai diễn tốt.
Khương Diệp tốt nghiệp đại học được nửa năm, sau đó đi làm diễn viên quần chúng nửa năm, trên cơ bản tất cả các loại nhân vật quần chúng cô đều diễn qua rồi, có đôi khi bởi vì chiều cao không hề khiêm tốn của mình, nhân vật nam cô cũng được phân.
Loại nhân vật được lộ mặt giống hôm nay cô nhận được cũng không ít, nhưng bởi vì theo yêu cầu của cốt truyện, cô cơ bản là chưa được lộ ra khuôn mặt thật của mình bao giờ cả.
Không ai tìm đến cô, Khương Diệp thật ra cũng không nóng nảy hay gấp gáp, cô thích diễn, diễn các loại nhân vật, nhân vật quần chúng cũng là một loại nhân vật.
Hơn nữa…… sâu trong nội tâm Khương Diệp không hề vừa lòng với diện mạo của mình, quá mức chói mắt. Diễn viên ngũ quan tốt nhất bình thường một chút, như vậy con đường sự nghiệp này mới dễ đi.
Không có gì để diễn ở khu này nữa, Khương Diệp liền tính toán rời đi, cô còn việc làm thêm ở ngoài, nếu không chỉ dựa vào mấy đồng lẻ từ việc diễn phim này thì có mà đi uống gió Tây Bắc sống qua ngày, hơn nữa chuyện cô giấu cả nhà đi diễn phim sẽ bị bại lộ
Khương Diệp đang chuẩn bị đi khỏi khu vực này từ cửa bên, một giọng nữ nhỏ nhẹ hỏi bên tai cô: “Xin hỏi…… cô là minh tinh ư?”
Khương Diệp quay đầu lại, nhìn qua cô bé nữ sinh này có vẻ giống du khách tham quan, cô nhẹ nhàng cười: “Không phải, tôi là người qua đường thôi.”
Nữ sinh bị nụ cười của cô làm cho thất điên bát đảo (*), luống cuống tay chân lấy điện thoại ra: “Là, là sao, chúng ta có thể chụp ảnh với cô không?”
(*) Thất điên bát đảo: điên cuồng, mê muội, điên đảo, ...v...v
Khương Diệp hơi nhướng mày, đây là không tin lời cô nói?
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Không chờ cô giải thích, ở phía xa truyền đến âm thanh rối loạn ầm ầm, như kiểu có cái đại minh tinh xuất hiện, còn có tiếng mọi người gân cổ hô tên ai đó, phỏng chừng là tên của minh tinh.
Thành phố điện ảnh Biển Sao lớn như vậy, nếu có đại minh tinh xuất hiện thì cũng không hiếm thấy, loại cảnh tượng này rất dễ gặp.
Khương Diệp thu hồi ánh mắt, đang muốn nói chuyện với nữ sinh, lại thấy nữ sinh quay đầu nghe thấy tiếng ầm ĩ ở phía xa, cả người đầu tiên cứng đờ, sau đó nhảy cẫng lên cao cả một mét.
“A a a a a a! Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
Nữ sinh âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ nháy mắt biến thành tiếng sói tru, hứng thú chụp ảnh cùng minh tinh đã sớm mất, vừa quay đầu liền hướng bên kia chạy tới, trong miệng còn gào: “Chung Trì Tân! Mẹ ơi, là Chung Trì Tân a! Anh yêu ơi, em tới đâyyyyyy!!!”
Khương Diệp: “……”
Hiện tại nữ sinh ngoài mặt nhìn có vẻ “mềm mại thục nữ”, ai mà nghĩ được sẽ gào lên “phóng đãng” như vậy chứ.
----------
Editor muốn nói: lần đầu edit truyện, nếu có sai sót mọi người cho mình biết luôn nhé ạ. Mình cảm ơnnn
Nhận xét
Đăng nhận xét