Thế Vai | Chương 2
Thế Vai | Hồng Thứ Bắc
Chương 2
Edit: Kami
“Mấy fans kia cũng quá coi trọng sắc đẹp.” Kế Thiên Kiệt nhìn đám người nhiệt tình tăng vọt vẫy tay ở ngoài cửa sổ xe, hừ mạnh, đã tháng 12 rồi, vì ngăn lại những fans điên cuồng đó, trên trán hắn đã có một tầng mồ hôi.
Rõ ràng toàn thân trên dưới đều bọc đến kín mít, còn đeo kính râm, ai biết được có những người chỉ cần nhờ dáng đi thôi cũng đã nhận ra người.
Không biết nghĩ đến cái gì, Kế Thiên Kiệt lặng lẽ đem ánh mắt chuyển sang người đàn ông phía sau mình.
Anh dựa vào lưng ghế của xe , một tay đặt trên tay vịn, lộ ra cổ tay trắng trẻo mà lạnh lùng, mũ cùng khẩu trang vừa nãy còn được đeo đã bị tháo xuống, ánh mắt tà tà, sống mũi rất thẳng, đôi môi sắc bén, một khuôn mặt cực kì đẹp đánh vào thị giác.
Có lẽ bởi vì làm việc quá mệt, anh vừa lên xe liền ngửa đầu hơi nhắm mắt, lộ ra hầu kết thon dài trên cổ.
Kế Thiên Kiệt ở trong lòng nuốt nước miếng, cũng không trách được fan điên cuồng như vậy, mặc dù mình đã đi theo anh nhiều năm, hiện tại anh ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, rõ ràng bên trong xe không gian không nhỏ, hắn vẫn cảm thấy chật chội không chịu được.
Chẳng trách anh luôn được các tạp chí bình chọn là người đàn ông có sức hút nhất.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Người bình thường ai có được?
“Về Khê Địa.” Thanh âm khàn khàn thâm trầm vang lên trong xe.
Kế Thiên Kiệt sống lưng thẳng lên, theo bản năng đồng ý, một lát sau nhớ tới lịch trình lại quay đầu: “Anh Tân, buổi chiều không đi phòng thu âm à?”
Chung Trì Tân mở to mắt, bên trong cũng không có cái gọi là mệt mỏi, ngược lại giống như biển rộng thâm thúy, lực hấp dẫn tỏa ra làm người đối diện phải sợ hãi.
“Không đi.”
Anh nói xong, bên trong xe lại khôi phục an tĩnh, Kế Thiên Kiệt tựa như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình cùng tài xế .
Chung Trì Tân lúc mười tám tuổi lấy thân phận ca sĩ xuất đạo (*), dựa vào bài《 mùa hè 》trực tiếp bước vào hàng ngũ ca sĩ , ngay sau đó năm thứ hai album《 chìm 》trực tiếp đi lên đỉnh cao, sang năm vào tháng bảy là vừa lúc mười năm anh xuất đạo, công ty tính toán muốn anh ra album kỷ niệm đầy mười năm.
(*) Xuất đạo: ra mắt, debut
Kế Thiên Kiệt là trợ lý của Trung Trì Tân khoảng 6 năm, không thể không nói, hắn trong giới trợ lý luôn được hâm mộ.
Kế Thiên Kiệt sau khi tốt nghiệp liền đi theo Chung Trì Tân, tiếp xúc với các loại tài nguyên tốt nhất, nhãn hiệu lớn nhất…… Không ai dám đối với trợ lý của Chung Trì Tân bất kính.
Thật ra Kế Thiên Kiệt trong lòng vẫn có điểm tiếc nuối, bởi vì hắn cũng không có chứng kiến hết được con đường đi tới đỉnh cao của Chung Trì Tân, bởi vì trước đó có một trợ lý khác làm cho Chung Trì Tân được hai năm.
Xe chuyên dụng tiến vào tiểu khu Khê Địa, tiểu khu này có tính bảo mật cực cao, hoàn cảnh tuyệt đẹp, phần lớn là các nhân vật nổi tiếng hay thương nhân ở khu này, đương nhiên phải là những người có vị thế cao trong ngành.
“Anh Tân, album kia……” Kế Thiên Kiệt do dự hỏi thử.
Chung Trì Tân cơ bản một năm ra một album, mỗi một lần phát hành đều có thể khiến cho mọi người điên cuồng.
Bên ngoài người không biết, nhưng Kế Thiên Kiệt là người rõ ràng nhất, Chung thần (*) mỗi lần đều có thể vào tháng 11 giao ra album của năm kế, chẳng qua năm nay đã là tháng 12 nhưng lại hoàn toàn không có động tĩnh.
(*) Chung thần: có thể hiểu là thần tượng Chung, hoặc kiểu thành mức độ “thần” trong giới á.
Hiện tại ở phía bên công ty kia luôn thúc giục, sợ có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, đây chính là album kỷ niệm đầy mười năm, bao nhiêu người chờ đợi nó.
Chung Trì Tân nhàn nhạt nhìn lướt qua trợ lý: “Lại nói.”
Một câu ‘lại nói’ thành công làm Kế Thiên Kiệt ngậm miệng, hắn tin tưởng Chung thần nhất định có thể làm ra album tốt nhất.
“Anh Tân, tôi về công ty trước nhé.” Kế Thiên Kiệt đứng ở cửa mà không tiến vào, đứng đó nói, nhìn thấy Chung Trì Tân đi vào xong mới rời đi.
Biệt thự cực lớn, tầng một thậm chí có cả một cái phòng thu âm riêng, bên trong thiết bị không hề kém hơn thiết bị của phòng thu âm chuyên nghiệp, tầng hai là phòng ngủ của Chung Trì Tân Cùng thư phòng, tầng ba có nhà kính trồng hoa, có chuyên gia chăm sóc.
Chung Trì Tân cởi áo khoác, ngồi ở trên sô pha, giơ tay xoa xoa ấn đường, ba ngày nay sau khi tham dự một buổi lễ thường niên ở nước ngoài về thì anh liên tục nhận được phỏng vấn của các phóng viên, anh nghỉ ngơi còn chưa đủ 10 giờ đâu.
Chung Trì Tân cũng không nằm xuống nghỉ ngơi, mà đứng dậy đi lên tầng ba.
Hôm nay về nhà vừa lúc có ánh mặt trời, hoa trong nhà kính nở rộ làm cho người ta kinh diễm, không hề chịu ảnh hưởng từ thời tiết bên ngoài. Ở giữa nhà kính có một cái dương cầm (*), thân đàn được sơn bóng loáng ở giữa biển hoa.
(*) dương cầm: piano
Chung Trì Tân đứng ở bên cạnh dương cầm, vươn một bàn tay, tùy ý ấn phím đàn, âm thanh trong trẻo như nước chảy liền truyền tới, chẳng qua sau đó ngón tay đột nhiên rời phím đàn thật nhanh, âm nhạc liền đột nhiên im bặt.
Ngón tay trắng trẻo lạnh lùng đặt trên phím đàn, trong thời gian ngắn làm người ta có chút hoảng hốt, rốt cuộc là phím đàn hay là ngón tay kia trắng hơn?
Không có dấu hiệu gì, Chung Trì Tân đột nhiên cảm thấy chán nản.
Anh hát chín năm, các giải thưởng trong nghề liên tục thu đến tay, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng đó, không riêng anh, thậm chí người nghe đều mất đi sự hứng thú đối với các giải thưởng.
Tròn 10 năm?
Chung Trì Tân rũ mắt, che giấu sự đen tối vụt qua, anh cũng không phải để ý mấy thứ này.
……
Khương Diệp ngồi tại chỗ của mình trong thư viện, bên trái máy tính cứng nhắc chiếu phim 《 Macbeth 》, vai chính đang nói lời kịch kinh điển, bên còn lại trên máy tính khác là hình ảnh các biểu đồ phức tạp.
Cô học đại học tài chính, trường của cô có thể coi là “vương bài” chuyên nghiệp (*), học sinh từ trong trường ra đều được các công ty giành giật, đáng tiếc Khương Diệp chính là một ngoại lệ kỳ lạ.
(*) Vương bài: kiểu như xịn nhất.
Mắt đảo qua, Khương Diệp nhìn chằm chằm hướng đi của cổ phiếu, trong miệng hàm hồ nói: “Tôi đã giết chết giấc ngủ này, vĩnh viễn không thể kéo dài.”
Cô vừa dứt lời, loa máy tính cũng phát ra: “Tôi đã giết chết……”
Khương Diệp vừa lòng mà nhướng mày, ăn cơm cũng thấy ngon hơn do mình nói đúng lời thoại.
Khương Diệp ngồi tại chỗ của mình trong thư viện, bên trái máy tính cứng nhắc chiếu phim 《 Macbeth 》, vai chính đang nói lời kịch kinh điển, bên còn lại trên máy tính khác là hình ảnh các biểu đồ phức tạp.
Cô học đại học tài chính, trường của cô có thể coi là “vương bài” chuyên nghiệp (*), học sinh từ trong trường ra đều được các công ty giành giật, đáng tiếc Khương Diệp chính là một ngoại lệ kỳ lạ.
Mắt đảo qua, Khương Diệp nhìn chằm chằm hướng đi của cổ phiếu, trong miệng hàm hồ nói: “Tôi đã giết chết giấc ngủ này, vĩnh viễn không thể kéo dài.”
Cô vừa dứt lời, loa máy tính cũng phát ra: “Tôi đã giết chết……”
Khương Diệp vừa lòng mà nhướng mày, ăn cơm cũng thấy ngon hơn do mình nói đúng lời thoại.
Ăn cơm xong, thấy trên màn hình mấy cái biểu đồ cổ phiếu đã nhảy loạn lên, Khương Diệp đóng máy tính đứng lên, đem hộp cơm đóng lại, nhìn màn hình đang chiếu phim mười phút nữa mới chịu rời đi.
Buổi chiều 5 giờ có buổi biểu diễn, Khương Diệp thu dọn một chút rồi đi sang điểm hẹn của đoàn kịch.
Các đoàn kịch chính quy nói họ không thể nhận thêm người, họ còn có con đường riêng, lúc học đại học Khương Diệp cũng từng tham gia vài đoàn kịch lớn nhỏ khác nhau, có cái là trong trường học tổ chức, có cái là của các câu lạc bộ ngoài trưởng tổ chức. Sau khi tốt nghiệp thì mọi người ai đi đường người nấy, các câu lạc bộ ngoài trường cũng giải tán.
Chiều nay cô tới đoàn kịch tên Tầm Chân, là một đoàn kịch cô mới gia nhập được vài tháng. Thành viên trong đoàn đều có các nhiệm vụ cố định, đoàn kịch này lại rất thích hài kịch, mỗi tuần đều phải có một buổi tập chung, lại không sợ thiếu tiền hoạt động, bởi vì trưởng đoàn kịch là đại cổ đông (*) của một công ty lớn trong thành phố.
(*) Cổ đông: Cổ đông là cá nhân hay tổ chức nắm giữ quyền sở hữu hợp pháp một phần hay toàn bộ phần vốn góp của một công ty cổ phần.
Trước khi vào đoàn kịch Khương Diệp vẫn phải phỏng vấn đàng hoàng một hồi, dù đoàn kịch Tầm Chân này không hề có lợi nhuận.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
“Khương Diệp, cô đang ở đâu đấy?”
Vừa ngồi lên xe buýt, Khương Diệp liền nhận được điện thoại của trưởng đoàn kịch.
“Tôi đang trên đường tới đoàn kịch đây.”
Tiếng của trưởng đoàn kịch qua điện thoại không rõ lắm, một lúc còn nghe thấy tiếng gió làm nhiễu sóng: “…… Vừa đúng lúc, cô sang đây giúp tôi một chút, đang vội lắm, bắt xe sang đây luôn đi, một loạt trang phục cùng đạo cụ vừa mới được gửi tới xong, hôm nay lại phải dùng, tôi đang muốn nhờ cô sắp xếp với chở đống đồ này đây.”
Khương Diệp đồng ý, hỏi địa chỉ xong thì xuống một trạm xe buýt gần nhất, vẫy tay bắt taxi.
“Đi tiểu khu Khê Địa?” Lái xe taxi hỏi lại lần nữa, sợ mình nghe nhầm.
“Đúng vậy.” Khương Diệp cười cười với lái xe.
Lái xe nhìn cô thật cẩn thận thông qua kính chiếu hậu, nhất thời không biết cô có thân phận gì.
Những người ở tiểu khu Khê Địa toàn là những người có tiền có thế, ai cũng có xe chuyên dụng của riêng mình, từ chỗ này sang bên đó, ít nhất cũng phải 200, mà nhìn hành khách này lại không giống người có tiền cho lắm.
Lái xe nhìn mặt cô, xác thật rất đẹp, so với các minh tinh trên TV còn lóa mắt hơn, một cô gái như vậy lại gọi taxi tới tiểu khu Khê Địa……
“Chú lái xe à, cháu không phải tiểu tam (*) đâu, chú cứ lái xe đi.” Khương Diệp rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhắc nhở lái xe, “Phía trước là đèn đỏ kìa.”
(*) tiểu tam: kẻ thứ ba trong gia đình, kiểu tình nhân của chồng/vợ đó.
“……” Tài xế bị nhìn thấu tâm tư, cảm thấy có chút mất mặt, hắn dẫm phanh, xấu hổ cười một tiếng, “Tại chú thấy ít người kêu taxi đi bên đó lắm.”
“Vâng.” Khương Diệp trượt màn hình điện thoại, đọc xong phân tích thị trường chứng khoán.
Thấy chú tài xế vẫn còn chờ cô nói chuyện tiếp, Khương Diệp cất di động, cuối cùng thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn: “Cháu đi lấy hộ bạn đồ thôi.”
“À à.”
Khương Diệp cũng không để bụng tài xế có tin mình hay không, chỉ cần không nhìn chằm chằm vào cô nữa là được.
Khương Diệp không có thói quen dùng nhiều tiền, từ khi học đại học cô đã chia tiền tiết kiệm của mình làm ba phần, một phần để gửi về nhà, một phần cầm đi đầu tư, còn dư lại một chút thì vừa đủ để cô dùng cho sinh hoạt hằng ngày. Bình thường nếu có thể tiết kiệm thì tốt, mà không cô cũng sẽ không keo kiệt lúc chi tiêu, nên cô cũng không có nhiều tiền lắm, nhưng mà tóm lại là cô vẫn có đủ dùng, bằng không cô cũng chẳng dám đi làm diễn viên quần chúng đâu.
Rốt cuộc……Làm diễn viên quần chúng sẽ đói chết người.
Bảo vệ của tiểu khu Khê Địa rất nghiêm ngặt, Khương Diệp mãi vẫn vào không được, đứng ở cổng lớn của tiểu khu, cô đành phải chờ bảo mẫu của trưởng đoàn kịch tới đón cô vào trong.
“Đây là chìa khóa xe, xe ở bên kia.” Bảo mẫu đưa chìa khóa cho Khương Diệp, hướng dẫn cô đi vào phía trong, “Ông chủ vừa đi ra ngoài với bạn rồi, nên tôi sẽ phụ trách giao đồ và xe cho cô.”
Khương Diệp gật đầu, đi đến bên cạnh xe. Bảo mẫu nói vài câu cùng Khương Diệp, kiểm tra lại mấy cái thùng đạo cụ, liền xoay người về biệt thự.
Cái xe này, ngày thường không cần dùng, chỉ có khi nào cần chở đạo cụ và trang phục diễn mới cần phải sử dụng.
Khương Diệp ngồi vào ghế vô lăng chuẩn bị lái xe rời đi, bỗng nhiên cửa xe bị mở ra, có người từ bên ngoài ngồi vào xe.
Cô ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
“Đọc lại lịch trình cuối tuần này đi.” Chung Trì Tân đi ra khỏi biệt thự, vừa nói điện thoại với Kế Thiên Kiệt vừa đi tới bãi đỗ xe thường dùng, không nhìn đã mở cửa ngồi vào xe.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Đầu bên kia điện thoại hình như vẫn có tiếng người nói, Chung Trì Tân rũ mắt thấy thảm để chân dưới sàn xe, tâm tư liền bay xa.
“…… Vậy anh sắp xếp đi chụp xong trang đầu của tạp chí đã, sau đó thì tới công ty tìm tôi nhé.” Người đại diện nhanh chóng qua với điện thoại.
Chung Trì Tân cúp điện thoại liền tùy tay ném xuống ghế, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chờ xuất phát.
Khương Diệp thấy người đàn ông nói chuyện điện thoại xong rồi: “Xin hỏi……” Anh có phải hay không lên nhầm xe rồi?
Tiếng nói xa lạ làm Chung Trì Tân nhíu mày quay đầu, trên ghế vô lăng không phải tài xế chuyên dụng của anh mà là một nữ sinh trẻ tuổi, Kế Thiên Kiệt cũng không rõ là ai. Chung Trì Tân nhìn nữ sinh có khuôn mặt xinh đẹp mười phần kia, sắc mặt trầm xuống, tưởng rằng có fans cuồng xông vào xe quấy rối, lại hoàn toàn xem nhẹ bên bài trí khác lạ bên trong xe người ta.
Chung Trì Tân duỗi tay cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Kế Thiên Kiệt, vừa lúc đối phương cũng gọi sang.
“Anh Tân……”
Chung Trì Tân chen ngang lời nói của Kế Thiên Kiệt: “Anh cùng tài xế ở đâu?”
Kế Thiên Kiệt đang ngồi xổm bên lề đường, thấy giọng Chung Trì Tân qua điện thoại đang tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh, không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng quat tài xế đang ngồi xổm bên cạnh : “Chúng ta còn đang đi trên đường, xe tự nhiên bị hỏng mất.”
“……” Đến lúc này, Chung Trì Tân rốt cuộc mới phát hiện bài trí trong xe khác xe mình hay đi.
Khương Diệp nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau rốt cuộc để ý tới mình, cũng không tức giận, nở một nụ cười khách khí: “Người anh em, có thể xuống xe được không? Tôi đang vội lắm đó.”
----------
Lời editor: tui đang edit thì thấy đoạn bé Kiệt ngồi xổm bên lề xong Chung ca ngớ người thì cười vc =))))))))
Lại một lần nữa, nếu có gì sai sót thì mọi người nhớ nhắc mình nha.
Yêu cạ nhà <3
Nhận xét
Đăng nhận xét