Thế Vai | Chương 3
Thế Vai | Hồng Thứ Bắc
Chương 3:
Edit: Kami
Chung Trì Tân xuống xe, nhìn cái xe thương vụ màu đen nghênh ngang vụt đi, bỗng có chút hoảng hốt.
Anh đã hát 10 năm rồi, tổ chức vô số concert, cho tới nay luôn bị vô số người nam nữ già trẻ khác nhau “ám sát”, cho dù che mặt kín mít đến mức nào thì vẫn bị nhận ra, cho nên hôm nay mới chủ quan cho rằng đối phương là một fan cuồng, tìm mọi cách sờ đến xe của mình, trong giới loại sự tình này rất hay xảy ra.
Ai biết được là anh lên sai xe, cuối cùng còn bị đuổi xuống dưới.
Chung Trì Tân đứng tại chỗ đó một lúc lâu, nhớ tới ánh mắt xa lạ của đối phương dành cho mình, nhàn nhạt tự giễu một tiếng: Anh quá xem trọng chính mình rồi.
Lúc Kế Thiên Kiệt đến nơi, nhìn đến cảnh anh đứng dựa vào cột điện, ngón tay kẹp điếu thuốc , rõ ràng đó là một động tác cực kì lười nhác, sống lưng lại vẫn thẳng đứng như cây thanh tùng lạnh nhạt.
“Anh Tân, anh…… Hút thuốc đối với giọng nói không tốt đâu.” Nhiều năm như vậy, Kế Thiên Kiệt rất ít khi thấy Chung Trì Tân hút thuốc, hắn miễn cưỡng cười nói với Chung thần cho dù trong lòng đang cảm thấy không ổn.
Chung Trì Tân búng búng tàn thuốc, cuối cùng ném vào thùng rác bên cạnh: “Không sao.”
Một giọng nói quý giá như vậy, hút thuốc hay uống rượu đều là tự tìm đường chết, Chung Trì Tân còn không có buồn bực đến nỗi làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Kế Thiên Kiệt nói sang chuyện khác: “Vừa rồi tự nhiên xe bị hỏng mới làm anh Tân chờ lâu như vậy, thật xin lỗi.”
“Ừ.” Chung Trì Tân nhàn nhạt lên tiếng, liền ngồi vào xe chuyên dụng.
Chẳng qua lần này ánh mắt của anh nhìn vào biển số lâu hơn vài giây.
……
Khương Diệp chạy xe đến đoàn kịch ổn định, không hề đem chuyện vừa rồi để trong lòng, một người qua đường lên nhầm xe thôi.
Trong lòng cô chỉ có diễn xuất thôi nha!
“Trưởng đoàn kịch đâu, sao lại là cô lái xe đến đây?” Người cùng cô khiêng đồ hỏi.
“Hình như đang có việc, nên mới nhờ tôi lái xe sang đây.”
Thành viên kia gật đầu: “A, tính ngày một chút thì hẳn là hôm nay đó.”
Thấy Khương Diệp nhìn hắn thì mở miệng giải thích: “Trưởng đoàn kịch có nói là sẽ mời mấy người bạn tới xem diễn nha.”
Thành viên cũng phụ trách làm việc “xốc vác”, Thành viên không chỉ biểu diễn không, mà các việc vặt vãnh khác cũng đến tay. Bởi vì kỹ thuật trang điểm hóa trang của Khương Diệp rất tốt, nên sau khi tham gia đoàn kịch, thân phận “chuyên viên trang điểm” liền được phân của cô.
“Tí nữa là lần đầu tiên có người tới xem đoàn ta diễn một cách chính thức đó, đột nhiên tôi cảm thấy có chút khẩn trương.” Thành viên diễn vai nam chính [Macbeth] cười trêu ghẹo.
“Không biết bọn họ sẽ xem bao lâu.”
Đoàn kịch còn có một căn phòng dùng làm sân khấu được thuê ở bên phố đối diện, thậm chí còn được trang hoàng ra hình ra dáng, lúc có buổi tập chung vào thứ bảy hàng tuần, đôi khi sẽ có người vì tò mò mà tiến vào xem. Nhưng tò mò thì tò mò, vẫn có rất ít người xem xong toàn bộ vở kịch, bởi vì kịch bản của họ cũng không thuộc loại mới nhất, nên đa số người xem cảm thấy khoa trương nhạt nhẽo.
Sau khi Khương Diệp trang điểm cho mọi người xong thì cô cũng đi thay quần áo, cô hôm nay diễn nhân vật [phu nhân của Macbeth].
“ Người trẻ tuổi hiện nay thật tốt nha” Một Thành viên nhìn thấy Khương Diệp đi ra thì cười nói.
Thành viên của đoàn kịch Tầm Chân đa phần thuộc tầm tuổi trên dưới 40, trừ ra một người tới từ phía Bắc nên rất cao lớn, thì những thành viên còn lại cũng rất cao, Khương Diệp là một cô gái nhưng lại cao đến 1m76, nếu đi giày cao gót thì cơ bản chiều cao của cô ở đoàn kịch là “vô địch”.
Chờ mọi người trang điểm và thay trang phục xong, lúc chuẩn bị lên sân khấu, tiếng xe máy phân phối lớn ầm ầm kéo đến, mấy người trung niên mặc áo da đen xách mũ bảo hiểm bước xuống xe, nghênh ngang đi vào đoàn kịch.
“Uồi, nhìn cũng ra gì phết.”
“Ơ sao không có người xem, bao phòng à?”
Các thành viên của đoàn kịch chưa gặp trường hợp này bao giờ, nhìn thấy tưởng rằng là một đám xã hội đen tới, trở nên hoang mang rối loạn, có người còn móc di động ra chuẩn bị tùy thời báo nguy.
“Cũng chả phải là đoàn kịch có bán vé hẳn hoi, ngày thường làm gì có người tới xem, các cậu cứ tùy tiện ngồi đi.” Bỗng nhiên họ nghe thấy giọng của trưởng đoàn kịch từ trong đám người “xã hội đen” đó.
Hóa ra là bạn của trưởng đoàn kịch…… làm cho bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Mọi người đứng trên sân khấu đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn các “đại ca” “đại tỷ” ở phía dưới, ánh mắt họ cũng trở nên hiền lành.
Trưởng đoàn kịch sắp xếp cho hội bạn “dân phượt xe” xong thì đi lên trên sân khấu giải thích với mọi người.
“Mấy người bạn của tôi mang xe lại đây để cổ vũ cho chúng ta đó.”
Diễn viên vai [Macbeth] nuốt nước miếng: “Trưởng đoàn, bạn ông cũng thật……thời thượng nha.”
Trưởng đoàn kịch cười cười, các nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng: “Họ cũng như chúng ta thôi, có già có trẻ nhưng đều có sở thích chung, làm sao có thể đua xe thật chứ.”
Bởi vì chung sở thích nên rất nhiều người từ các ngành nghề quen nhau, ví như đoàn kịch của họ, trưởng đoàn kịch là đại cổ đông của một công ty, thành viên thì đều là “lão sư”,có người còn có công ty riêng, nói chung là nghề gì cũng có.
Người xem cũng đến đông đủ, mọi người bắt đầu chuẩn bị biểu diễn đâu vào đấy.
《 Macbeth 》mở đầu với ba vu nữ làm nghề tiên đoán, Macbeth cùng phu nhân hợp mưu giết hại quốc vương, trải qua một loạt chuyện, bởi vì sợ hãi cùng ngờ vực nên Macbeth cuối cùng rơi kết cục bị chém đầu.
Khương Diệp rất thích nhân vật [phu nhân Macbeth này], cô cảm thấy nhân vật này rất có ý tứ.
Nàng (phu nhân Macbeth) có dã tâm bừng bừng, khát vọng với hoàng quyền của nàng rất lớn, nàng xúi giục Macbeth soán vị, nàng so với Macbeth thì càng ngoan độc và lãnh khốc (*) hơn, nàng thậm chí cầu xin quỷ dữ lấy đi sự yếu đuối vốn thuộc về nữ nhân của nàng, nhưng đến cuối cùng nàng vì những cảm giác tội lỗi và sự cô độc nên đã trở nên điên dại.
(*) lãnh khốc: lạnh lùng hiểm ác
“Ta cũng đã từng cho con bú, nên ta biết cảm giác tràn đầy tình mẫu tử lúc đứa bé ôm lấy mình…… Nếu ta cũng như ngươi, đã từng thề độc.”
Khương Diệp đứng ngay chính giữa sân khấu, ánh đèn chiếu rọi vào cô, cúi đầu nói lời kịch.
Diễn kịch trực tiếp không giống với “kịch” (*) trên phim ảnh, khi xem kịch người xem sẽ xem trực tiếp các biểu cảm của diễn viên, nên yêu cầu đối với diễn viên rất lớn, câu chữ phải rõ ràng,hơn nữa phải chan chứa tình cảm.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
(*) kịch ở đây ý chỉ các loại phim ảnh, không chỉ riêng mỗi kịch nói.
Thế nên rất nhiều người thích xem các loại “kịch” trên màn ảnh hơn.
Rõ ràng rất nhiều người ở đây không chú tâm vào vở kịch, kịch bản quá mức nhạt nhẽo, lời độc thoại thì quá dài dòng, bối cảnh thì quá đơn sơ và không thú vị, nhưng giờ phút này phía dưới sân khấu lại an tĩnh dị thường, ánh mắt mọi người đều hướng lên người phụ nữ ác độc đang hoảng hốt trên sân khấu.
……
Lúc chào bế mạc, tiếng vỗ tay như sấm, mấy “đại ca” “đại tỷ” chúm vào nhau, cảm thán với trưởng đoàn kịch: “Không nghĩ tới đoàn kịch này của cậu rất ổn nha, tớ nghĩ bán vé vào cửa cũng được đấy.”
Trưởng đoàn kịch lắc đầu: “Chỉ với những người này? Không được đâu. Các cậu đánh giá dựa trên diễn xuất của Diệp Tử (*), cô ấy diễn rất tốt đấy, còn những người khác thì không ổn lắm, chỉ chơi với nhau được thôi.”
(*) Diệp Tử: cách gọi thân mật của Khương Diệp (kiểu trưởng bối với trẻ con í)
Chờ Khương Diệp tẩy trang xong, đám người mặc áo da đen trừng lớn mắt: “Chỗ cậu còn có người trẻ tuổi như vậy?” Vừa rồi Khương Diệp hóa trang thành một người phụ nữ đứng tuổi.
Bất kể đoàn phim hay tổ xe máy, mọi người đêu thuộc độ tuổi trung niên, Khương Diệp là một cô bé hai mốt tuổi nên rất khó thấy được, nháy mắt cô trở thành trung tâm của mọi người.
“Phu nhân Mac gì đó là cô diễn á?”
“Uồi cô lợi hại thế, sao cô không đi làm diễn viên? Lớn lên cũng đẹp nữa.”
“Ớ không nhận ra người á? Tôi nhớ rõ lão Trần có con học đạo diễn gì đó cơ mà, nơi này có hạt giống tốt, chạy nhanh đi giới thiệu đi!”
Mọi người “binh hoang mã loạn”, ồn ào ầm ĩ vây lại, Khương Diệp tự nhiên nhận được một cuộc điện thoại ngay lúc đó, hơn nữa đối phương còn hẹn cô thứ hai tuần sau gặp mặt.
……
Tại một studio nhà xưởng cũ nát, mọi người chen chúc nhau, người chỉnh ánh sáng hướng đèn vào người đàn ông đang ngồi tên ghế, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn người ngồi đó.
Nếu như hắn có một nửa tướng mạo cùng khí phách của người kia thôi, thì cũng không cần ở cái này ở cái studio rách nát này làm người chỉnh ánh sáng mà đã sớm đi giới giải trí lăn lộn, nhất định có thể nổi tiếng, thu hoạch một đám fans suốt ngày hô lớn “anh tôi có thể”.
“Trì Tân, cười một cái.” Nhiếp ảnh gia nửa quỳ trên sàn nhà hô.
Tường nhà màu xám loang lổ, ghế dựa nhìn rất cũ, lưng ghế có một mảng màu đỏ bóng loáng, mặt đất thì có những vũng nước bẩn thỉu. Chung Trì Tân mạc áo trắng quần đen tùy ý ngồi xuống, lưng hơi dựa vào ghế, chân nhẹ nhàng duỗi ra.
Anh nghe thấy lời nói của nhiếp ảnh gia, môi liền nhếch lên một chút, chẳng qua…… Ý cười của anh vẫn chưa đến đáy mắt.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
Thay đổi mấy cảnh tượng cùng đạo cụ khác nhau, nhiếp ảnh gia chụp cho Chung Trì Tân mấy chục bức ảnh mới kết thúc công việc.
Chờ Chung Trì Tân thay quần áo của mình xong, bên cạnh nhiếp ảnh gia đã vây đầy người đòi xem thành quả.
“Bức này đẹp quá.”
“Bức kia cũng không tồi.”
Nhiếp ảnh gia ngẩng đầu thấy Chung Trì Tân liền gọi: “Trì Tân, cậu xem thích tấm ảnh nào không.”
Bìa tạp chí lần này phải đạt đến độ “cửu kim thập bạc” (*), hằng năm hai tháng này thường xảy ra các tuần lễ thời trang cùng họp báo ra mắt sản phẩm này, thế nên các minh tinh, đại nghệ sĩ đều đi tranh đoạt các suất chụp ảnh tạp chí.
(*) Cửu kim thập bạc: kiểu xịn rồi nhìn quý giá các thứ.
Tạp chí này chỉ thuộc hạng ba, lại còn vào thời điểm tháng 12 cuối năm chụp, lần này bọn họ có thể mời Chung Trì Tân về, hoàn toàn vì anh và nhiếp ảnh gia của tạp chí này đã quen biết được nhiều năm.
“Mọi người cứ tự chọn đi.” Chung Trì Tân thấy không sao cả.
Chỉ cần là nghệ sĩ nổi tiếng một chút, sau khi chụp sẽ đòi hỏi tấm ảnh mình thích để đăng lên, hơn nữa sẽ vô cùng chú ý tới tạp chí của mình sẽ được chọn những ảnh nào. Chung Trì Tân cũng không để bụng việc mình sẽ được lấy bức nào, từ trước đến nay đều giao cho phía tạp chí và nhiếp ảnh gia phụ trách.
Nhiếp ảnh gia cũng biết thói quen của Chung Trì Tân, hỏi câu vừa rồi chỉ mang tính chất lễ phép, liền quay sang thương lượng với tổng biên tập của tạp chí.
Cuối cùng họ chọn bức ảnh Chung Trì Tân ngồi trên cái ghế cũ cầm một cái máy rỉ sắt che mặt làm ảnh bìa.
Trước khi rời đi, nhiếp ảnh gia giữ Chung Trì Tân lại nói mấy câu.
“Lần này khả năng lớn là bìa tạp chí sẽ làm cho mọi người oanh động, cậu lúc lên truyền hình nhớ “công kích” một chút, có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người đấy.” Nhiếp ảnh gia hợp tác cùng Chung Trì Tân đã nhiều năm nên rất rõ ràng ưu thế của anh.
Chung Trì Tân dựa vào tường, không mở miệng mà đợi nhiếp ảnh gia, hiển nhiên hắn vẫn còn có chuyện để nói tiếp.
Quả nhiên, nhiếp ảnh gia vừa ngừng thì lại nói tiếp: “Nhưng đã nhiều năm vậy rồi, có lẽ cậu cũng nên thử làm cái gì đó mới mẻ.”
“Cái gì đó mới mẻ?” Chung Trì Tân hơi hơi híp mắt, đứng thẳng lên, trên khuôn mặt còn hiện lên vẻ sắc bén.
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com
“Thử nhìn xung quanh một chút đi.” Nghề nhiếp ảnh cũng mang ít nhiều hương vị nghệ thuật, nên lúc nhiếp ảnh gia nói chuyện còn mang theo vẻ thần bí, “Một con dao thẳng tắp, đương nhiên sẽ sắc bén, nhưng khi nó thu lại ánh hào quang của mình thì cũng sẽ có một dáng vẻ mới.”
Chung Trì Tân không tỏ vẻ mình có ý kiến gì.
Thấy anh vẫn không chịu nói chuyện, nhiếp ảnh gia đảo mắt lại nở nụ cười: “Trừ bỏ ca hát soạn nhạc, ngươi có thích cái gì hoặc là…… Người nào đó?”
Lần này Chung Trì Tân đáp lại cực nhanh: “Không có.”
Mắt nhiếp ảnh gia hiện lên vẻ quan tâm: “Đôi khi cũng nên thử một chút.”
Thấy Chung Trì Tân lại trầm mặc, nhiếp ảnh gia chuyển đề tài: “Lần chụp ảnh này, thật cảm ơn cậu.”
“Không sao.”
……
Kế Thiên Kiệt xin lại ảnh chụp từ nhiếp ảnh gia, trên đường về thì thương lượng với Chung Trì Tân: “Anh Tân, tí nữa tôi đăng bài bán đồ trên Weibo nhé, đã lâu không buôn bán, fans đều kêu gào kia kìa.”
Chung Trì Tân nhíu mày: “Tôi cũng không phải là minh tinh lưu lượng (*).” Hắn là một ca sĩ, chỉ phụ trách ca hát, ngoại trừ công việc làm đại ngôn thương hiệu và chụp tạp chí ra, anh không có hoạt động buôn bán khác.
(*) Minh tinh lưu lượng: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Họ được đánh giá dựa vào chỉ số trên baidu rồi tiến hành phân tích lưu lượng đó nhằm đảm bảo mang lại tính khách quan nhất, thậm chí họ xem xét cả những chỉ số, thương hiệu của những quảng cáo, bao gồm minh tinh đó có bao nhiêu fan, đăng bao nhiêu status trên weibo, có bao nhiêu like, còn có cả việc họ bao nhiêu lần được ngồi trên bảng hot search, lượng xem, lượng đọc những vấn đề có liên quan đến họ là bao nhiêu…..
Kế Thiên Kiệt cứng họng, trừ tướng mạo ra, Chung Trì Tân đúng là dựa vào thực lực ca hát của mình mà đi lên. Bây giờ trong hay ngoài giới đều đã phong anh làm thần, minh tinh lưu lượng trước mặt anh cũng chỉ là hạt cát thôi.
“Cũng không phải vì lưu lượng.” Kế Thiên Kiệt quay sang nói với Chung Trì Tân “Anh Tân, Weibo của anh hơn nửa năm không có động tĩnh gì, chị Hồng nói phải kinh doanh tốt một chút, hiện tại mọi người ai cũng đang ưa chuộng cái này.”
“Tùy cậu.” Chung Trì Tân không thường xuyên chơi Weibo, thậm chí mật mã Weibo của mình còn chẳng nhớ rõ.
Lời này chính là cho phép, Kế Thiên Kiệt lập tức quay người lại, cúi đầu ấn lạch cạch trên điện thoại, đăng lên mười bức ảnh đẹp nhất với chín phần thành ý.
Khi Chung Trì Tân đến công ty, người đại diện Lý Cẩm Hồng đã chờ sẵn ở văn phòng, thấy anh lại đây thì cười đứng dậy: “Chụp thế nào?”
Kế Thiên Kiệt bước ra từ sau lưng Chung Trì Tân: “Tổng biên tạp chí bên kia cực kì vừa lòng luôn.”
Lý Cẩm Hồng hừ lạnh một tiếng: “Còn dám không hài lòng? Lần này thật tiện nghi cho bọn họ, Trì Tân từ khi nào đã phải chụp cho tạp chí hạng ba chứ.”
Lý Cẩm Hồng ở trong giới mấy chục năm, trước khi nâng đỡ cho Chung Trì Tân thì cũng đã có tiếng là người có thủ đoạn, cô đáng nhẽ muốn bỏ qua tạp chí này, đáng tiếc Chung Trì Tân kiên trì muốn giúp cho nhiếp ảnh gia kia.
Hôm nay cô cũng không muốn nói chuyện này với Chung Trì Tân.
“Trì Tân, album chuẩn bị thế nào rồi?” Lý Cẩm Hồng rót một cốc nước ấm cho Chung Trì Tân, sau đó ngồi xuống hỏi.
Chung Trì Tân nhìn chằm chằm cốc nước, thấy mặt nước không còn gợn sóng nữa mới nói: “Không chuẩn bị.”
“Cậu có ý gì?” Lý Cẩm Hồng ngạc nhiên nhưng vẫn kịp che giấu nét mặt, “Có vấn đề gì sao? Cậu cứ nói cho chị Hồng biết.”
“Không có.” Chung Trì Tân rũ mắt nhàn nhạt nói, “Tôi muốn rút khỏi giới giải trí.”
Sau khi anh vừa nói xong câu đó, vẻ mặt hai người còn lại trong phòng trở nên bàng hoàng.
----------
Lời của edit: uồi có biến căng =)))))
Một lần nữa, nếu tớ có sai sót gì thì mọi người nhớ nhắc nhaaaa.
Nhận xét
Đăng nhận xét