Thế Vai | Chương 5

Thế Vai | Hồng Thứ Bắc

- Chương 5  -

Chương trước | Mục lục |  Chương sau

Chương 5

Edit : Kami

Khương Diệp sửng sốt, cô không hề được đào tạo chính quy, người khác còn có số lần đi tuyển chọn, cô còn chưa đi thử vai lần nào, đây là lần thử kính đầu tiên lại còn là của một đạo diễn lớn.

Lưu Ích Dương vừa nói như vật, cô liền cho rằng diễn xuất của mình có vấn đề.

Nhưng rất khó có cơ hội như đợt này, nếu được người trong nghề chỉ điểm thì quá tốt, nên Khương Diệp hỏi nhiều một câu: “Xin hỏi vừa rồi tôi diễn có vấn đề gì sao?”

Lời này nếu nói trong trường học thì chính là biểu hiện của hiếu học, nhưng sau khi bị cự tuyệt lúc thử vai, lời nói kiểu này tuyệt đối có ý khiêu khích.

Nhưng Lưu Ích Dương và hai vị còn lại cũng không đuổi cô ra, ngược lại họ đồng thời nhìn thoáng qua Lưu Ích Dương.

Tuy rằng trước khi Khương Diệp vào phòng, bọn họ đã xác định được người sẽ được tuyển vào đoàn phim, nhưng còn chưa thông báo chính thức để có thể linh động trong lúc tuyển người. Cô gái này tuy hơi kém người đã được định sẵn một chút, nhưng hiện tại Lưu Ích Dương lại không thèm thảo luận với người ta, trực tiếp từ chối thế này.

Lưu Ích Dương nâng lên mí mắt nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua Khương Diệp: “Không  vấn đề, diễn khá tốt.”

Khương Diệp đứng giữa phòng 1703, nhìn qua 3 vị giám khảo, mãi mới phản ứng lại được: “Nhưng vì sao ngài lại không muốn tôi ạ?

Theo lý mà nói, Khương Diệp đang dây dưa không rõ, nhưng trong phòng 1703 vẫn không có ai lên tiếng.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com

“Không muốn.” Lưu Ích Dương cúi đầu dùng ngón tay phẩy phẩy bụi trên quần áo, “Bộ điện ảnh này nữ chính là quan trọng nhất, …… Tôi không muốn nổi lên tranh luận sau khi chiếu phim.”

Hôm trước Lưu Ích Dương còn vì phần tình cảm này nọ của học trò Phương Phàm mà nổi cáu, làm cho ông sinh khí với mọi người xung quanh, nhưng sau khi xem xong phần diễn của Khương Diệp thì thật ra đã nguôi giận. Chẳng qua ông khi xây dựng bộ phim này hy vọng xây dựng được hình ảnh nữ chính “bạch hạc” với hình tượng bạch nguyệt quang (*), ông muốn trong lòng khán giả chỉ có nữ chính, nếu tuyển Khương Diệp, không chừng đến lúc đó sẽ nhảy ra một cô nàng hoa hồng đỏ chiếm lòng khán giả.

(*) Bạch nguyệt quang: (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh

Lời này của ông làm hai vị bên cạnh trở nên mờ mịt.

Nhưng thật ra Khương Diệp thấy ánh mắt Lưu Ích Dương sau khi nói xong thì vẫn luôn dừng lại trên mặt mình, đột nhiên mới nhớ ra:

Cô hôm nay quên hóa trang, vác khuôn mặt thật của mình đi thử vai.

Khương Diệp nghẹn một cục trong lòng: Đầu năm nay có khuôn mặt đẹp cũng quá khó để lưu lạc quá a.

“Lưu đạo diễn, hiện tại kỹ thuật hóa trang rất tốt……” Không phải là về vấn đề kỹ thuật diễn, mà là cô thua vì khuôn mặt mình, Khương Diệp mong muốn còn chút hy vọng, cuối cùng thì cơ hội này vẫn rất khó có được.

Thấy cô hiểu được ý mình, Lưu Ích Dương trong lòng cũng hơi buông lỏng: cũng là một hài tử thông minh, nhưng sau đó vẫn lãnh khốc nói: “Tôi sẽ không mạo hiểm công việc của mình.”

Khương Diệp nhớ tới tư liệu về Lưu Ích Dương mà mình đã xem, phát hiện ông chưa có một “phim rác” nào, mỗi một bộ phim đều là tinh phẩm, mỗi một bộ điện ảnh chiếu lên lại toát lên sự thành thục của người đạo diễn theo từng ngày, người như vậy đúng là trời sinh đã cẩn thận.

Khương Diệp cũng không thể cưỡng cầu, nói lời tạm biệt với các vị giám khảo trong vòng thử vai, liền đi ra khỏi phòng 1703.

Lưu Ích Dương thấy người đi rồi thì bảo trợ lý: “Gọi nhóm người còn lại vào đi.” Nói xong cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của Khương Diệp thêm một lần nữa, một hồi nhìn chằm chằm số điện thoại liên hệ của cô.

Khương Diệp đi ra, trong lòng phát sầu, cơ hội thử vai như vậy rất khó có được nha.

Khi cô xuống lầu, Khương Diệp nhìn gương mặt mình được phản chiếu trong thang máy, cuối cùng không hài lòng mà nhíu mày.

Rời khách sạn STAY, Khương Diệp lang thang không mục đích bên lề đường, cô nghĩ tới hồi ăn tết, rất nhiều diễn viên quần chúng khác phải về nhà thành ra các đoàn phim rất thiều người, cô liền ngồi xổm bên lề đường trong thành phố điện ảnh Biển Sao, không chừng có thể tìm được mấy cái nhân vật, chính là  cũng không thể về nhà ăn tết, nên luôn tìm cớ.

Còn đang hốt hoảng, Khương Diệp bị một cô gái đang xách túi đụng phải mà ngã.

“Ngượng ngùng.”

“Thực xin lỗi.”

Khương Diệp vội vàng giúp đỡ đối phương đem mọi thứ trong túi đồ nhặt lên, tất cả đều là đồ trang điểm.

“Cái này bị rơi hỏng rồi, để tôi bồi thường nhé.” Khương Diệp cầm một thỏi son bị gãy đôi.

Đối phương vội vàng lắc đầu: “Không cần, tôi mua lại là tốt rồi, vừa rồi là tôi va vào cô mà.”

Cô nàng nghĩ mình vội vàng mà đụng người ta, cũng không thể ăn vạ mà bắt người ta bồi thường được.

Hai người hữu hảo (*) tách ra, Khương Diệp đi tiếp khoảng 100 mét, không biết nghĩ đến cái gì, một lần nữa quay trở về, đi đến nơi gặp sự cố lúc nãy, cửa hàng bán đồ trang điểm cô gái vừa nãy bước vào.

(*) hữu hảo: thân thiện nhẹ nhàng

……

Người tiếp theo.” Lưu Ích Dương lười nhác hô, tâm tư hơi phân tán.

Nhiều năm như vậy, số diễn viên qua tay ông dù là người mới hay cũ trên cơ bản đều là diễn viên ra trường từ đại học diễn xuất. Trong giới đều nói ông ghét diễn viên không chính quy, một khi có tranh chấp giữa hai loại diễn viên này, mọi người đều để Lưu Ích Dương làm chủ.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com

Kỳ thật rất nhiều người quên mất, bộ phim đầu tiên của ông quay  nữ chính là một diễn viên không chính quy, nửa đường xuất đạo làm diễn viên.

Chẳng qua vào năm đó diễn viên kia có rất nhiều tật xấu, làm cho Lưu Ích Dương xảy ra bóng ma tâm lý. Sau này ông chiêu mộ càng ngày càng cẩn thận, cứ người có cơ sở kém thì bị ông bỏ qua, mấy bộ phim nổi lên của ông đều dùng diễn viên từ đại học diễn xuất, lúc này mới làm cho lời đồn đãi trong giới càng ngày càng lớn.

Nhân vật cha nam chính có suất diễn rất ít, đoạn quan trọng nhất là vào đêm trước khi nam nữ chính tốt nghiệp cao trung, hắn tìm nữ chính nói chuyện, là cho nàng bắt buộc phải chia tay cùng nam chính.

Nhân vật này có đoạn thoại mấu chốt trong phim, là nguyên nhân trực tiếp tạo nên hình ảnh nữ chính trước và sau khi ra ngoài đời, cho nên Lưu Ích Dương mới lưu trữ nhân vật này lại cuối cùng để thử vai.

Xem xong người cuối cùng thử vai, Lưu Ích Dương vẫy vẫy tay để những người thử vai đi ra ngoài, đối với họ cũng không nói là vừa lòng hay không.

“Tan cuộc thôi mọi người.”

Thấy đạo diễn lên tiếng, mọi người trong phòng 1703 bắt đầu chuẩn bị thu thập đồ vật rồi rời đi.

Cốc cốc.”

Ngoài cửa phòng 1703 bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa.

Mọi người nhíu mày, mọi người trên hồ sơ các sơ yếu lý lịch đều thử vai xong rồi, ai tới gõ cửa vậy, nhân viên vệ sinh của khách sạn?

Mời vào.”

“Làm gì?” Nhà sản xuất phim ngồi cạnh Lưu Ích Dương thấy người đi vào, lập tức lạnh giọng hỏi.

Người nọ cũng không mặc đồ nhân viên dọn vệ sinh, hai tay trống trơn nhìn họ.

Tôi tới thử vai.”

Nhà làm phim cười: “Khi nào, tới thử vai lúc này á? Cậu tên gì, tôi muốn nhìn xem ai là người lợi hại như vậy.” Dứt lời mở quyển hồ sơ của những người thử vai cha nam chính ra xem.

Lưu Ích Dương nhìn người tới một cái, vẫn không nhiều lời, ông cúi đầu cầm điện thoại bấm bấm.

“Tên tôi không có trong đấy đâu.” Người tới từ trong lòng ngực lấy ra ba tờ sơ yếu lý lịch để trên mặt bàn tròn nhỏ trước mỗi người, mỗi người được một tờ.

Nhà làm phim trực tiếp đứng lên, không thèm nhìn sơ yếu lý lịch một cái, tức giận đến liên tục cười lạnh: “Cậu từ đâu ra? Sơ yếu lý lịch cũng tùy tiện đưa tới như thế, không hiểu quy củ à?”

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com


“Ách……”

“Lão Từ, ông kêu cái gì? Ông kêu người này tới à?” Nhà làm phim nghe tiếng kêu “ách” rất lớn từ phía bên cạnh, còn tưởng là ám chỉ gì đó.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com

Vốn dĩ thời gian thử vai quá dài, làm cho đầu váng mắt hoa, nhà làm phim lúc này trực tiếp bùng nổ: “Kêu người cũng phải kiếm người nhân phẩm tốt chút chứ, chúng ta……”

Phó đạo diễn được gọi là lão Từ bị mắng thì cảm thấy bất đắc dĩ, hắn chỉ cái tờ sơ yếu lý lịch, ý bảo nhà làm phim cùng Lưu Ích Dương nhanh xem một chút.

Ngày hôm nay thật có nhiều chuyện nha.

Hắn còn đang muốn đi ngủ đấy.

Nhà làm phim nhìn bộ dáng nghẹn họng mà uất ức của phó đạo diễn, nhớ tới nhân phẩm đối phương ra sao, cố áp xuống hỏa khí, cúi đầu xem sơ yếu lý lịch.

“Này……” Nhà làm phim nhìn nhìn sơ yếu lý lịch, thấy tên người tới, ngón tay run rẩy, “Cô, cô này……”

Lưu Ích Dương đang bấm một dãy số điện thoại, nghe được động tĩnh bên cạnh, nhíu mày ngẩng đầu liếc mắt sơ yếu lý lịch đang đặt ở trên mặt bàn.
.
Thật lâu sau, Lưu Ích Dương mới xoa xoa mặt, nhìn người tới mà khó có thể tin hỏi: “Khương Diệp?”

Người đứng đối diện ông một thân mặc áo khoác đen, đầu đinh, mặt vàng vọt,ông trầm giọng hỏi. 

Người tới, cũng chính là Khương Diệp gật gật đầu: “Ngoài cửa có dán poster chiêu mộ nam diễn viên vai nhân vật cha nam chính, tôi tới thử vai.”

Lưu Ích Dương còn chưa nói gì, nhà làm phim đã gian nan nói: “Cô vào làm loạn đấy à? Chúng ta tìm nam diễn viên cơ.”

Khương Diệp gật đầu như thật: “Tôi có thể giả nam làm cha nam chính mà.”

Nhà làm phim: “……”

Lưu Ích Dương: “……”

Phó đạo diễn: “……”

Đầu năm nay người trẻ tuổi đều đang làm cái quỷ gì thế!

Các ông thử xem chút đi, không có thù lao đóng phim cũng được, miễn phí đó.” Khương Diệp nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ của chính mình.

Lưu Ích Dương hít vào một hơi thật sâu, tay phải dùng sức xoa Thái Dương.

Phó đạo diễn bởi vì có ấn tượng không tồi với màn diễn của Khương Diệp, hắn mang ngạc nhiên hỏi: “…… Đi ra ngoài một chuyến, như thế nào lại biến được thành bộ dáng này?”

Khương Diệp nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Tôi hóa trang đấy, kỹ thuật hóa trang của tôi không tệ lắm, nếu mọi người tuyển tôi, tôi sẽ làm chuyên viên trang điểm miễn phí luôn.”

“Thôi đi, đoàn phim chúng ta mà thiếu chuyên viên trang điểm á?” Lưu Ích Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên đầu Khương Diệp, “Tóc sao lại thế này?”

“Vừa rồi tôi đi cắt tóc.” Khương Diệp không chút do dự nói.

Lưu Ích Dương: “……”

Phó đạo diễn lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái với Khương Diệp, dùng khẩu hình nói: “Đỉnh!”

Sau một lúc lâu để nhìn cô, nhà làm phim ngồi bên cạnh nói: “Lão Lưu, vậy để cô ấy thử xem, nhớ rõ phải dùng giọng nam, chúng tôi thu âm trực tiếp tại phim trường đấy.”

Lưu Ích Dương liếc nhìn điện thoại, hận không thể ngay lập tức xóa số di động mình vừa lưu, mất công vừa rồi ông áy náy các kiểu, đã nghĩ tới hỏi hộ Khương Diệp các đạo diễn khác có thiếu người không, không nghĩ cô lại ‘điên’ thế này.

Còn có kiểu đánh xà tùy côn thượng (*) như này chứ!

(*) Đánh xà tùy côn thượng: Xem xét thời cơ,thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích.

“Vậy thử xem, diễn không tốt thì đi cho khuất mắt tôi.”

Thấy Lưu Ích Dương mở miệng, ánh mắt Khương Diệp trơ nên sáng ngời, có thể thêm một cơ hội nữa, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

……

Khương Diệp đối với nhân vật cha nam chính này cũng không thấy xa lạ, thậm chí cô còn tự diễn qua ở phòng trọ rồi. Lúc ấy cô chỉ muốn xem thử cách cha nam chính và vợ nam chính nói chuyện với nữ chính có gì khác nhau, không ngờ tới hiện tại có tác dụng.

Nếu không phải mọi người còn có tờ sơ yếu lý lịch trong tay, chắc chắn không ai sẽ tin người đang diễn là một cô gái, hình tượng người đàn ông trung niên quyền quý này được diễn quả thực…… Rất sống động.

Sau khi Khương Diệp nói xong câu thoại cuối cùng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Lưu Ích Dương.

Phó đạo diễn: “Tôi cảm thấy…… dứt khoát tuyển cô ấy đi? Lúc tính tiền cũng khá tốt đó.”

Lưu Ích Dương mặt đen: “Chẳng lẽ đoàn phim chúng ta không phát nổi thù lao của một diễn viên phụ bé nhỏ?”

Phó đạo diễn vội vàng xua tay: “Nào có nào có, khụ…… Kia cái gì Khương Diệp mau cảm ơn Lưu đạo diễn đi

Khương Diệp vốn dĩ không phải là một đứa ngốc, lập tức khom lưng cảm ơn một tiếng: “Cảm ơn Lưu đạo diễn đã cho tôi cơ hội này.”

Những người này!

Lưu Ích Dương hung hăng hừ một tiếng, đứng lên rời đi, cũng không để ý tới bọn họ.

----------

Editor: ngon =))))))
Một lần nữa, nếu mình có sai sót gì thì nhớ nhắc mình nhé
Yêu cạ nhà <3



Nhận xét

Truyện Nóng

[EDIT] Thế Vai | Hồng Thứ Bắc