Thế Vai | Chương 6

Thế Vai | Hồng Thứ Bắc

- Chương  6 -

Chương trước | Mục lục |  Chương sau

Chương 6

 

Edit: Kami

 

Trong một phòng họp lớn, có rất nhiều người đang ngồi ở hai bên bàn hội nghị chữ nhật, thần sắc mọi người đều cực kì nghiêm túc.


Chung Trì Tân ở trong giới lâu như vậy, cũng nên biết mình có liên quan đến ích lợi của rất nhiều người.”một chủ tịch của tập đoàn truyền thông Hạo Thiên khẩn trương nhìn chằm chằm Lý Cẩm Hồng, “Không có chuyện chỉ nói một câu rút khỏi giới là chúng ta cho rút đâu, có thể là…… mấy năm nay chúng ta để cho cậu ta quá tự do, Cẩm Hồng cô tốt nhất quản lại nghệ sĩ dưới trướng mình đi.


Mọi người khác trong hội nghị thì cúi đầu không nói gì, quản Chung Trì Tân?


Đây chính là cây rụng tiền của truyền thông Hạo Thiên đó .


“Lâm đổng.” Lý Cẩm Hồng lập tức biện giải hộ Chung Trì Tân, “Trì Tân không có ý như thế đâu, chắc do gần đây bận quá nên cậu ấy hơi choáng thôi.”


Thần sắc trên mặt Lâm Chấn không hề hòa hoãn lại : “Việc nhiều? Cẩm Hồng ơi cô nói lời như thế, trái tim các nghệ sĩ khác chỉ sợ sẽ băng giá thôi. Nghệ sĩ của công ty Hạo Thiên này ai không phải liên tục chạy deadline? Cậu ta một năm chỉ ra một album, cách hai năm mới tổ chức concert một lần, bây giờ chỉ chụp ảnh bìa tạp chí một chút, như vậy còn gọi là vất vả?”


Truyền thông Hạo Thiên ban đầu vốn dĩ là công ty sản xuất đĩa nhạc, sau khi Lâm Chấn tiếp nhận thì công ty tỏa sáng như mặt trời ban trưa, chẳng qua mấy năm nay điện ảnh trong nước phát triển quá nhanh, các loại đĩa nhạc dần bị chìm xuống, đa số các ca sĩ nổi danh phải tham gia các chương trình game show liên tục, như các loại thi đấu ca hát, tài năng, Bởi vậy Lâm Chấn dần dần để công ty đi theo xu hướng đện ảnh, thậm chí sửa tên công ty từ âm nhạc Hạo Thiên thành truyền thông Hạo Thiên.


Khối bánh (*) này rất lớn, ai thấy đều muốn gặm một góc, dã tâm Lâm Chấn cực lớn thì tự nhiên sẽ không buông tha nó. Nhưng nếu công ty này không có Chung Trì Tân, tất nhiên sẽ không hề nghi ngờ gì mà suy bại.

 

(*) Khối bánh: ý chỉ công ty truyền thông Hạo Thiên đó


Trong phòng họp trong chớp mắt trầm lặng lại.


Nếu Chung Trì Tân ở đây, Lâm đổng có lẽ sẽ không có thái độ không khách khí như vậy, rốt cuộc nhân vật lớn giống Chung Trì Tân thì ở bất luận công ty nào cũng sẽ cung phụng.


“Lâm đổng, hoạt động của Trì Tân không nhiều lắm, nhưng album hằng năm của cậu ấy được cả trong và ngoài giới đánh giá như nào, ngài không phải là không biết, không phải nghệ sĩ nào cũng làm được như Trì Tân mà cho ra mỗi một album đều có thể xuất sắc như vậy. Đối với ai khác mỗi năm đều phải đưa ra một album xuất sắc như thế, áp lực trong lòng đã rất lớn, càng đừng nói còn có thể phân tâm mà tham gia các chương trình khác.” Lý Cẩm Hồng thở dài, “Ngài cũng không phải không biết, đa số các bài hát đều do Trì Tân tự sáng tá, trong giới nào còn có thể tìm ra ca sĩ lợi hại như vậy?”


Lâm Chấn gõ gõ bàn: “Dù sao thì không có khả năng tôi cho cậu ta rút khỏi giới giải trí đâu.”


Một ca sĩ với 10 năm tuổi nghề thì không tính là ngắn, nhưng Chung Trì Tân tuyệt đối không thể đi, ít nhất trước khi truyền thông Hạo Thiên ổn định vứng chắc thì anh không thể đi.


Lý Cẩm Hồng nhìn lướt qua thấy tâm tư của mọi người, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại treo lên nụ cười: “Lâm đổng, Trì Tân chắc là vì áp lực của album kỷ niệm 10 năm quá lớn nên mới như vậy thôi, tôi sẽ nói chuyện lại. Trước tiên chúng ta cứ xoa dịu tâm tình cậu ấy đã, tham gia các tiết mục khác, cũng coi như là hoạt động tìm linh cảm sagns tác.”


Đôi mắt Lâm Chấn nhíu lại, lời này của Lý Cẩm Hồng làm hắn chú ý.


Chung Trì Tân khác với các ca sĩ khác —— điều kiện gia đình của anh cực tốt.


Hàng năm có đạo diễn hoặc là tổ tiết mục nào đó luôn hy vọng Chung Trì Tân tham gia hạng mục của mình, Chung Trì Tân chưa từng có hứng thú, chỉ để ý tới ca khúc của mình, đi chụp ảnh tạp chí coi như đã nhường một bước rồi.

 

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com


Truyền thông Hạo Thiên mấy năm nay phía điện ảnh đang nổi lên, nếu dùng khuôn mặt của Chung Trì Tân, nói không chừng có thể tìm được mấy hạng mục lớn.


“Được rồi, cô về nói với cậu ta cho tốt, album này không vội, khoảng tháng 7 năm sau có là được.” Lâm Chấn bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng muốn tốt cho cậu ta thôi, đến lúc đó tôi nói qua với bên điện ảnh, nhìn thử có hạng mục nào cậu ta có thể tham gia được không.”


“Khoảng thời gian trước đài Hải Thành có chương trình mới, không bằng để Trì Tân đi thử ?” Lý Cẩm Hồng liền nói ngay.


“Không được, công ty ta có người tham gia cái đó rồi.” Có người bên bộ phận điện ảnh phản ứng lại đây, “Lý Cẩm Hồng ngươi có phải hay không đã sớm tính toán hảo? Chung Trì Tân một người chiếm chúng ta công ty hơn phân nửa tài nguyên, hiện tại còn muốn phân chúng ta điện ảnh bộ tài nguyên, không khỏi quá phận.”


Lý Cẩm Hồng nhìn chằm chằm đối phương: “Chung Trì Tân đáng giá, nghệ sĩ dưới trướng các người, hàng năm đều đổi mới, mà chưa thấy ai nổi lên thật sự đâu.”


Ai bảo chúng tôi không tìm được người tốt?” Bộ phận địa ảnh bên kia tự dưng bị bắt lửa vào người, các tiết mục của đài Hải Thành là tài nguyên mà ai ai cũng nhắm tới, lần này họ lại tổ chức tiết mục mới, các nghệ sĩ bên Hạo Thiên đã đánh nhau sút đầu mẻ trán để dành suất.


Lý Cẩm Hồng này cư nhiên một câu liền kéo theo bọn họ, quả thực buồn cười!


“Được rồi.” Lâm Chấn lên tiếng, “Cứ như vậy đi, tiết mục mới của đài Hải Thành nhường cho Chung Trì Tân, lần sau đừng để tôi nghe thấy từ “rút lui” nữa.”


“Lâm đổng……”


“Tan họp.” Lâm Chấn nói xong thì dẫn đầu đứng dậy rời đi.


……


Lý Cẩm Hồng bước nhanh đi ra phòng họp, giày cao gót nện từng tiếng nặng nề trên sàn nhà cẩm thạch.


Chị Hồng đợi chút.”

 

Một người đàn ông trung niên chạy ra từ phòng họp, hắn đi đến trước mặt Lý Cẩm Hồng, cười tủm tỉm nói: “Mới một thời gian không gặp, chị Hồng càng ngày càng đẹp.”


Lý Cẩm Hồng không bị mắc câu, hai người tuy đều là quản lí nghệ sĩ, nhưng một người thì bên phía điện ảnh, một bên thì bên phía âm nhạc, ngày thường không có gì để mà lui tới.


“Có việc?”


Lộ Húc Phong Lý Cẩm Hồng rất giống nhau, đều là người đại diện kim bài (*) của truyền thông Hạo Thiên, đôi mắt hắn hiện lên vẻ khôn khéo: “Vừa rồi Lâm đổng cũng nói, không chừng sau này tôi sẽ được làm cùng với chị Hồng bên khối điện ảnh của truyền thông Hạo Thiên đó, chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau nha.”

 

(*) kim bài: kiểu chủ chốt, chủ lực ý mí bạn.


Lý Cẩm Hồng không cho rằng Lý Húc Phong có tâm tư tốt, cô chỉ muốn dẫn dắt tốt Chung Trì Tân, bởi khi Chung Trì Tân lớn hơn thì chỉ sợ công ty sẽ bớt tài nguyên cho hắn.


“Vậy thì chiếu cố.” Lý Cẩm Hồng cười lạnh lùng nói, từ ngày cô vào làm trong truyền thông Hạo Thiên, cô chưa ngán bố con thằng nào cả.

 

Note: nếu bạn thấy mình để như này cục súc quá thì nhớ bảo nha =)))))


Lý Cẩm Hồng nói xong liền lập tức đi sang văn phòng của mình, sau khi đóng cửa thì ngồi xuống bóp đầu, một lúc lâu sau, cô gọi điện thoại cho trợ lí: “Gọi Trì Tân qua đây hộ chị.”


……


Chung Trì Tân bị người đại diện kêu đi, trong lòng đại khái đoán ra bọn họ phải hảo hảo nói chuyện, hắn không nóng nảy, đi theo bên cạnh Kế Thiên Kiệt nhưng thật ra gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.


Anh Tân, tôi vừa nghe người ta nói, sáng sớm Lâm đổng đã mở họp cùng các nhân viên cấp cao.” Kế Thiên Kiệt đã có thể tưởng tượng họ thảo luận về cái gì.


Thời gian của các phòng đều rất quý giá, làm cho cả bộ phận điện ảnh, bộ phận âm nhạc, bộ phận xã giao của cả công ty triệu tập, hoặc là công ty chuẩn bị phá sản, hoặc là bên Chung Trì Tân xảy ra vấn đề.


.” Chung Trì Tân đúng là đã xúc động một lần, nhưng anh cũng không hối hận.


Hai người lại đi vào văn phòng của Lý Cẩm Hồng.


Chị Hồng.” Kế Thiên Kiệt đánh giá sắc mặt Lý Cẩm Hồng, lại không phát hiện ra manh mối nào.


“Ngồi đi.” Lý Cẩm Hồng ánh mắt dừng trên người Chung Trì Tân, “Trì Tân, hôm nay các bộ phận cấp cao của công ty mở họp, chỉ thảo luận về chuyện của cậu thôi.”

 

“Tôi biết.” Chung Trì Tân vẫn không mở miệng thay đổi ý nguyện của mình.


“Trì Tân.” Lý Cẩm Hồng dừng một chút, cười nói, “Hôm nay Lâm đổng đã tức giận đó, nói chuyện khó nghe, thật may là cậu không đi.”


Chung Trì Tân nhìn vào mắt Lý Cẩm Hồng: “Phiền toái chị Hồng rồi.”

 

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com


Lý Cẩm Hồng hít sâu một hơi: “Trì Tân, chị Hồng không sợ phiền toái của cậu, ai cũng sẽ có thời kỳ “bình cảnh” (*), nhưng cậu cũng không thể từ bỏ như vậy. Lúc đang họp, chị đã cùng Lâm đổng bàn bạc tốt rồi, nếu cậu tạm thời không muốn hát thì không hát, chị Hồng sắp xếp cho cậu đi làm những chuyện khác, thay đổi không khí chút.”

 

(*) Thời kỳ “bình cảnh”: thời kỳ kiểu chững lại ý, có thể là hết ý tưởng hoặc kiểu thế á.


Thấy Chung Trì Tân không nói chuyện, Lý Cẩm Hồng lại trở nên giận dữ: “Trì Tân, cậu bây giờ thấy chán nản, không có nghĩa về sau cậu luôn thấy thế, đừng nghĩ về album nữa, nghe chị, tham gia thử mấy hoạt động khác.”


Thật lâu sau, Chung Trì Tân mới nói: “Vâng.”


Ý kiến của Lý Cẩm Hồng được khẳng định, nụ cười trên mặt trở nên sáng lạn: “Trì Tân, không cần nói đùa với sự nghiệp của mình đâu.”


Đài Hải Thành vừa có tiết mục mới, đang cần khách mời, hôm nay lúc hội nghị chị tranh thủ giúp cậu xin suất rồi, cậu cứ đi tham gia đi, nhỡ đâu tiếp xúc nhiều với người khác lại tìm ra linh cảm thì sao.”


Chung Trì Tân không có cảm xúc dư thừa nào, hỏi ngược lại với Lý Cẩm Hồng : “Tháng 6 sang năm hình như hết hạn hợp đồng nhỉ?”


Mặt Lý Cẩm Hồng cứng đờ, nhưng sau đó khôi phục rất nhanh: “, Trì Tân nếu cậu không muốn gia hạn hợp đồng, Hồng tỷ không bắt buộc, chị Hồng cũng không ép.

 

Trên đường đưa Chung Trì Tân về, Kế Thiên Kiệt lắp bắp nói, “Sắc mặt chị Hồng vừa rồi khó coi lắm.”


Chung Trì Tân nhìn các tòa nhà lướt qua cửa sổ xe, nhàn nhạt nói: “Sớm hay muộn thì cũng có ngày phải rời khỏi giới thôi, lo về thời gian làm gì.


Tuy rằng hồi trước Kế Thiên Kiệt bị câu nói ‘ rút khỏi giới ’ của Chung Trì Tân mà trở nên ngu người, nhưng hiện tại đã qua một thời gian, hắn đã tiếp nhận sự thật rồi.


Hắn xoay người lại: “Anh Tân, em ủng hộ anh, không thấy vui thì không hát.”


Sau một hồi, Chung Trì Tân mới trả lời: “Không phải tôi không vui.”


Chung Trì Tân thành danh từ sớm, dường như đã lên đỉnh cao từ khi bắt đầu vào đời, cơ bản không có người nào dám bày sắc mặt xấu trước anh. Hiện tại không muốn hát nữa, vì anh cũng không tìm thấy lí do mình hát là gì.


Thời kỳ bình cảnh? Cũng không phải, muốn anh ra album mới thì anh vẫn sáng tác được thôi, nhưng Chung Trì Tân đã mất đi cảm giác xúc động khi hát của năm đó.


Kế Thiên Kiệt đưa Chung Trì Tân vào biệt thự, mở tủ lạnh ra: “Anh Tân, tủ lạnh trống rỗng rồi, em đi mua giúp anh mấy thứ nhé.”


Bởi vì Chung Trì Tân không thích có nhiều người vào khu vực sinh hoạt của anh, Kế Thiên Kiệt còn kiêm luôn chức trợ lý sinh hoạt.


Chung Trì Tân đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Ăn cơm cái đã, mai gọi bảo mẫu qua cũng được.”


Vâng.”


Ăn trưa xong, sau khi Kế Thiên Kiệt rời đi thì Chung Trì Tân lên tầng ba chơi piano cả buổi, lúc xuống nhà thì trời đã chuyển tối.


Biệt thự trống trải an tĩnh, chỉ có mỗi Chung Trì Tân một mình.


Anh bật TV, rót cốc nước rồi ngồi xuống.


Nhìn thấy quảng cáo bia trên TV, Chung Trì Tân bỗng nhiên muốn uống thử.


để bảo vệ giọng nói của mình, anh chưa bao giờ chạm vào thuốc lá và rượu, thậm chí trong vũ hội của công ty người đại diện của Chung Trì Tân cũng không cho anh uống rượu vang đỏ.


Vừa nghĩ thế, Chung Trì Tân liền đứng dậy mặc vào một cái áo khoác đen, vớ điện thoại rồi đi ra cửa.


Tuy rằng anh ở khu Khê Địa này nhiều năm rồi nhưng vẫn không biết cửa hàng tiện lợi của tiểu khu ở đâu, cuối cùng chỉ có thể bật bản đồ điện thoại lên, lại đi nhầm vài vòng, rốt cuộc tìm được một cửa hàng tiện lợi 24h.


Nhân vật nổi tiếng ở tiểu khu Khê Địa rất nhiều, Chung Trì Tân cũng thật sự không thèm đeo khẩu trang, trực tiếp đẩy cửa đi vào.


Đẩy mở cửa, cửa tự động vang lên lời chào ‘ Chào mừng quý khách ’.


Chung Trì Tân cực kì ít khi tới mấy chỗ như này, lần cuối cùng đi cửa hàng tiện lợi trong trí nhớ anh là trước khi anh vào giới giải trí. Ánh mắt anh nhìn kệ hàng hiện lên vẻ mới lạ, đi ngang qua quầy thu ngân, rốt cuộc tìm thấy bia để ở tủ lạnh bên kia.


Anh cũng không để ý thu ngân đang xoắn cả tay bên kia.


Thu ngân: Sao lại thế này? Buổi tối hôm nay sao lại thế này?!

 

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com


Có rất nhiều hãng bia, Chung Trì Tân bắt đầu không biết chọn cái nào.


“Phiền toái một chút.”


Khương Diệp lấy xong đồ ăn thì chuẩn bị lấy bia, kết quả thấy một người rõ cao đứng trước tủ lạnh, liền nói một tiếng. Thấy anh dịch hai bước sang bên cạnh, liền duỗi tay lấy đồ.


Vì chúc mừng đoàn viên của đoàn kịch trúng tuyển thử vai, hôm nay đoàn kịch Tầm Chân tổ chức tiệc ở nhà trưởng đoàn kịch, Khương Diệp tới đây mua chút đồ ăn vặt cùng bia.


Khương Diệp không biết mọi người uống bia gì, dứt khoát mỗi loại lấy một lon, bỗng cô thấy có ánh mắt nhìn mình, quay đầu liền chạm mắt Chung Trì Tân, ngẩn ra: “Ồ, người anh em, là anh.”

 

Editor: Sr các bạn nhưng =))))))) hẳn là người anh em.


Chung Trì Tân nhìn thấy khuôn mặt của Khương Diệp, lại nghe thấy câu người anh em’ quen thuộc, rốt cuộc nhận ra  là ai.


Chung Trì Tân: “……”


Anh muốn mua à?” Khương Diệp thấy Chung Trì Tân đứng bất động cả nửa ngày, cho rằng mình đứng chắn người ta, liền dịch sang bên cạnh một bước.


Chung Trì Tân thấy người này lại quay đầu đi lấy bia, do dự một chút thì đi lấy xe đẩy, học theo cô lấy mỗi loại một lon.


Tủ lạnh rất lớn, gần như có đủ hết các hãng trên thị trường, hai người chọn bia rất nhanh.


Hai người một trước một sau đi đến quầy thu ngân.


Thu ngân làm việc ở cửa hàng tiện lợi này gặp ảnh hậu ảnh đế đủ cả, nhưng hiện tại cô vẫn chịu đả kích vì “mỹ nhanh”, run rẩy nói: “Xe đẩy này có thể đẩy về nhà, hai người ghi lại địa chỉ, hôm sau chúng tôi sẽ đi thu hồi.”


Sao có người có thể mặc áo khoác đen mà đẹp trai như vậy, tận hai người đó!


Chung thần thì coi như là ông vua “Hormone” (*) rồi , người bên cạnh lại là cái kiểu thần tiên gì thế aaaaa! Cô lại hoàn toàn không biết người ta, tin tức giải trí thời nay kiểu gì vậy!

 

(*) Ông vua hormone: kiểu siêu đẹp trai siêu nam tính á, làm hormone của các chị iem sôi sục =))))


Thu ngân máy móc tính tiền, ánh mắt dại ra, nỗ lực tính xong: “Tổng cộng 563 tệ.”

 

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad @thao12032003 và blog thienyphu.blogspot.com


Khương Diệp cười với thu ngân: “Tôi có thể dùng Alipay chứ?”


Trong đầu thu ngân “ầm” một tiếng, cái mũi nóng lên, hai chữ “xong rồi” đọng lại trong não.


Khương Diệp: “……”


Chung Trì Tân đứng ở phía sau, cúi đầu từ ví lấy ra tờ giấy, đưa cho thu ngân: “Lau đi.”


Thu ngân run rẩy lấy giấy của Chung thần, cái mũi lại chảy một đống máu.


Chung Trì Tân: “……”

 ----------

Lời của editor: Mãi mới ra chương mới vì tuần này mình kiểm tra lắm vc ý các bạn thông cảm uhu, có lẽ tuần sau cũng thế ạ :((( mong mọi người sẽ không bỏ bé

Một lần nữa, nếu mình có sai sót gì thì nhớ bảo nha. Yêu cạ nhà <3


Chương trước | Mục lục |  Chương sau

Nhận xét

Truyện Nóng

[EDIT] Thế Vai | Hồng Thứ Bắc